CD Số 61 – NGUỒN XƯA TỔ ẤM
Ngâm thơ Mặc Giang
(Xin dâng Công Đức Song Đường)
01. Con đi giữa lòng Đất Mẹ Ns Thúy Vinh
02. Lời giao cảm Quê Hương Còn Đó Ns Ngô Đình Long
03. Quê Cha Đất Mẹ Ns Đài Trang
04. Thơ Nhạc quê hương Ns Hồng Vân
05. Hành trình Quê Mẹ Ns Hoàng Đức Tâm
06. Còn đó Quê Tôi Ns Đài Trang
07. Đi giữa lòng Đất Mẹ Ns Hoàng Đức Tâm
08. Quốc Lễ Thù Ân Ns Hồng Vân
09. Sao thương Quê Cha Đất Mẹ Ns Đài Trang
10. Đất Tổ Quê Cha Ns Thúy Vinh
11. Gia tài của Mẹ Ns Hoàng Đức Tâm
12. Hẹn tái ngộ Ns Hồng Vân
Con đi giữa lòng Đất Mẹ
Con đi giữa lòng Đất Mẹ
Vẳng nghe tiếng hát ầu ơ
Ngay từ cái thuở ban sơ
Thơm thơm đôi dòng sữa Mẹ
Con đi giữa lòng Đất Mẹ
Vẳng nghe tiếng hát bên sông
Mạ non xanh mởn ruộng đồng
Lúa vàng mơn man gió nắng
Con đi giữa lòng Đất Mẹ
Vẳng nghe tác nước dưới trăng
Tiếng chày giã gạo đưa nhanh
Tình quê thơm hương đồng nội
Con đi giữa lòng Đất Mẹ
Chim Hồng bay cuối trời quê
Chim Lạc bay xa chưa về
Chơ vơ nguồn xưa tổ ấm
Tiếng Mẹ thì thầm sâu lắng
Con tôi biền biệt nơi đâu
Tiếng Cha trầm ngâm nằng nặng
Cơ đồ bãi biển nương dâu
Trường Sơn bạc màu đỉnh núi
Biển Đông trắng dã trùng khơi
Bãi cát dập vùi gió bụi
Bờ lau xơ xác tơi bời
Con đi giữa lòng Đất Mẹ
Vẳng nghe núi gọi nhớ rừng
Biển xa sông dài ngóng đợi
Gừng cay muối mặn rưng rưng
Con đi giữa lòng Đất Mẹ
Đất Mẹ vỗ về ta đi
Bụi trần phong sương mấy độ
Trầm kha mưa gió kinh kỳ.
Tháng 4 – 2009
TNT Mặc Giang
Quê Cha - Đất Mẹ
Quê Cha ngàn dặm mù khơi
Đất Mẹ vạn lý một đời chia xa
Thương non, ôm ấp mái nhà
Nhớ núi, sầu mộng sơn hà chờ ai
Thương sông, con nước chảy dài
Nhớ biển, sóng vỗ miệt mài trùng dương
Ra đi, vạn lý mù sương
Rong rêu in bóng dặm đường phân ly
Nhớ xưa, mấy thuở kinh kỳ
Mà nay cũng lắm tư nghì hồn đau
“Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Trông về quê Mẹ ruột đau chín chiều”
Đêm đêm mở cửa tịch liêu
Quê Cha hun hút quạnh hiu cuối trời
Nhớ non, mượn gió gởi lời
Thương núi, nhờ cánh chim trời bay xa
Nhớ sông, một bến quê nhà
Thương biển, kéo cát muốn tà bờ lau
Năm năm, da thấm thịt thau
Mười năm, tóc trắng đổi màu phong sương
Hai mươi năm, những tơ vương
Ba mươi năm, lắm đoạn trường tư lương
Nên nghe hai tiếng quê hương
Xát xây cát đá, bãi nương rêm mình
Vọng vang hai tiếng quê mình
Nhòa trong ký ức bóng hình chìm sâu
Quê Cha đất Mẹ tinh sầu.
Tháng 3 – 2009
TNT Mặc Giang
Thơ Nhạc Quê Hương
Thơ nhạc quê hương thật tuyệt vời
Hòa ca ngân vọng khắp nơi nơi
Phố phường lên tiếng đồng quê gọi
Từ thuở còn thơ đến cuối đời
Thơ nhạc quê hương trỗi nhịp nhàng
Miền quê trầm bỗng góc thôn trang
Châu thành nhộn nhịp bên hè phố
Nhạc đệm đờn khua sáo trúc vang
Thơ nhạc quê hương khắp mọi miền
Bắc Nam Trung giữ nét niềm riêng
Kết tinh một khối tình dân tộc
Muôn thuở keo sơn thạch trụ kiềng
Thơ nhạc quê hương thật mặn mà
Hòa reo quốc quốc với gia gia
Giang sơn cẩm tú thêu châu ngọc
Biển rộng sông dài dệt gấm hoa
Thơ nhạc quê hương đẹp tự tình
Tin yêu, thân thiện vốn hòa minh
Ươm mơ, hy vọng ngày thăng tiến
Xây dựng núi sông non nước mình
Thơ nhạc quê hương khắp nẻo đường
Ngợi ca nét đẹp của quê hương
Chan hòa nếp sống hồn dân tộc
Một khối tình quê vạn mến thương.
Tháng 4 – 2009
TNT Mặc Giang
Hành trình Quê Mẹ
Ta thực hiện cuộc hành trình Quê Mẹ
Đi từ Cà Mau tới ải Nam Quan
Đi từ Trường Sơn cho tới biển Đông
Để thắm đượm mặn nồng tình non nghĩa nước
Thăm Cổ Loa, nhớ năm ngàn năm trước
Đức Hùng Vương sắc ấn dựng cơ đồ
Nước Văn Lang từ ngày ấy thắm tô
Dòng lịch sử chuyển trao từng thế hệ
Về Hà Nội, nhớ Thăng Long hoài cổ
Đất trời Nam lẫm liệt giống da vàng
Ba mươi sáu phố phường, bao vết tích âm vang
Khí Lạc Hồng xát xây hồn xâm, thực
Thăm Miền Trung, núi cao, biển rộng, đất hẹp
Cho địa linh, nhân kiệt, trí dũng thượng thừa
Phong sương tuế nguyệt, mưa dãi gió lùa
Để Cố Đô, kinh kỳ cùng sông Hương núi Ngự
Bóng thời gian, đâu là Châu Ô Châu Lý
Huyền Trân ơi, công chúa điệu ru «Hời»
Cảm ơn người, sao khuất, nhớ trăng soi
Bình Bắc, yên Nam, tận Cà Mau mở cõi
Vào Sài Gòn, nhớ ba trăm năm cũ
Gia Định Thành, trấn thủ vững biên cương
Ta bước chân đi, nhớ phố nhớ phường
Bóng thành đô vương chiều dài kỷ niệm
Bến Bạch Đằng sóng đêm buồn im tiếng
Đèn pha màu sương gió phủ đường đi
Quá khứ qua, ta muốn khép bờ mi
Đêm dài quá, nhìn trăng sao nhắn gởi
Vào Miền Nam, đất bạt ngàn, chim bay mỏi cánh
Cửu Long giang, chín cửa rạng trời đông
Đất chạy tới đâu, giáp lạch liền sông
Tới Cà Mau chuỗi dài ra biển cả
Dừng chân lại, thăm Hà Tiên, Rạch Giá
Cuộc hành trình xuyên đất mẹ thân yêu
Càng nhớ thương hai tiếng nhiễu điều
Và câu ca dao một giàn bầu bí
Miền Bắc, cái nôi thuở dựng cờ lập quốc
Miền Trung, vượt hoành sơn, vạn đại dung thân
Miền Nam, mảnh dư đồ chữ «S» tương lân
Là sông núi, là hồn thiêng dân tộc
Vật đổi sao dời, Việt Nam bất diệt
Núi lở cát bồi, đất nước thiên thu
Hỡi quê hương gấm vóc của ta ơi
Cao tiếng gọi cùng quê hương muôn thuở.
Tháng 3 – 2009
TNT Mặc Giang
Còn đó Quê Tôi
Quê tôi còn đó dòng sông
Nước đi nước đến chờ con nước về
Quê tôi còn đó sơn khê
Sắt son tô thắm ước thề không phai
Ơn sâu nghĩa nặng tình dài
Đường quê lối nhỏ hoa cài thơm hương
Tin yêu hòa ái mến thương
Chia mưa sẻ nắng gió sương không màng
Quê tôi còn đó đò ngang
Chờ người lữ thứ miên man chưa về
Quê tôi còn đó tiếng ve
Xót trong hạ nắng mùa hè kêu đau
Xa mờ trắng mấy mùa cau
Trôi dòng dĩ vãng phủ màu nhớ thương
Đêm đêm nhạn vắng kêu sương
Ngày ngày én liệng mây truông cuối trời
Quê tôi từ thuở nằm nôi
Chôn nhau cắt rốn nhớ lời mẹ cha
Xẻ da xẻ thịt mới ra
Trinh nguyên huyết thống cho ta nên người
Quê tôi còn đó nụ cười
Gắn trên môi héo da mồi tóc sương
Kinh qua bao ải nghê thường
Lênh đênh thời thế đoạn trường tóc tơ
Nhưng tôi chẳng có bao giờ
Cố quên quê cũ mịt mờ đời tôi
Nếu tôi không có quê tôi
Thì sao tôi có quê tôi trong đời
Cho nên dù có cuối đời
Vẫn thương vẫn nhớ mặn mòi tình quê
Buông tay nhắm mắt gởi về…
Tháng 6 – 2010
Mặc Giang
Đi giữa Lòng Đất Mẹ
Đi giữa Lòng đất Mẹ
Ta thấy nhau từ thuở ban sơ
Mắt nhìn đời dịu ngọt nên thơ
Hòa điệu sống, cho con tim biết thở
Tiếng tạ từ, em chưa từng biết nói
Tiếng phân ly, chị chưa hé làn môi
Tiếng hờn căm, anh chưa gắn trong đầu
Tiếng đạp đổ, tôi chưa xây khối óc
Mẹ dạy con, lớn lên, làm người có đức
Khuyên răn con, lớn lên, làm người có nhân
Không hại người, hại vật, tranh phân
Danh lợi quyền uy chỉ là bọt bèo dâu biển
Vào học đường, tiếng Thầy Cô mòn bụi phấn
Dạy học trò tô đậm trên giấy trắng
Đức quân tử xây đời thánh thiện
Đức trượng phu tế thế quần anh
Không hẹp hòi, ích kỷ, ghét ganh
Đừng chứa chấp lòng lang dạ sói
Đi giữa Lòng đất Mẹ
Ta nghe nhau tình tự thương yêu
Nhịp cầu tre bắc nẻo cầu kiều
Sông bến nước đò đưa sóng vỗ
Đày nhau chi, một đời gian khổ
Đọa nhau chi, một kiếp ba sinh
Cát đá kia, ê ẩm rêm mình
Và chúng ta, dẫu tàn phai sinh lực
Đôi mắt em, vẫn là mắt huyền bánh ít
Đôi tay chị, vẫn là tay gói bánh quy
Con người anh, vẫn Việt Nam muôn thuở cao kỳ
Thế còn tôi, không hao mòn tâm tư dũng khí
Đi giữa lòng đất Mẹ
Ta nghe như thế ấy
Dù phong ba, đừng để mẹ thương đau
Dù biển dâu, đừng để mẹ bạc đầu
Vì tóc mẹ đâu còn đen, mà bạc
Chúng ta đi, nghe tâm hồn thổn thức
Nghe cõi lòng, ruột dạ nát tâm can
Anh em chúng ta, máu đỏ da vàng
Sao để Mẹ phủ bao lần tóc trắng !
Tháng 02 – 2009
TNT Mặc Giang
Quốc Lễ Thù Ân
Quốc Lễ Thù Ân, dâng lên trước bàn thờ Tổ Quốc
Xin khấu đầu lạy tạ Sông Núi Hồn Thiêng
Đã khởi đi từ nguồn cội Rồng Tiên
Trải lịch sử năm ngàn năm Văn Hiến
Đức Hùng Vương phảng phất cờ bay khói quyện
Nước Văn Lang tên khởi thủy Việt Nam
Kết tinh thành dòng giống máu đỏ da vàng
Sừng sững giữa trời Đông, như thành đồng vách núi
Quốc Lễ Thù Ân, dâng theo dòng lịch sử
Xin khấu đầu đảnh lễ các bậc tiền nhân
Vì Quê hương, vì Dân tộc, vị Quốc vong thân
Đem xương máu dựng xây Cơ đồ Tổ Quốc
Ôi Cổ Loa, khí hùng tụ năm ngàn năm trước
Ôi Thăng Long, chuyển hùng anh một ngàn năm xưa
Đây Sài Gòn, ba trăm năm rực rỡ có thừa
Đó Phú Xuân, vọng Cố Đô một thời cổ kính
Quốc Lễ Thù Ân, dâng lên Hai Bà Trưng, Bà Triệu
Nước trời Nam, rõ mặt những bậc anh thư
Kiện tướng Phương Bắc phải khiếp đảm kinh người
Đất Mê Linh còn vang danh sử tích
Quốc Lễ Thù Ân, dâng lên Đức Ngô Quyền kiệt xuất
Bạch Đằng Giang vỗ sóng sạch quân thù
Một ngàn năm xâm thực, kết liễu thiên thu
Đất nước ta hoàn toàn độc lập tự chủ
Mở ra bốn Triều đại Đinh – Lê – Lý – Trần kỳ tú
Xuất hiện những bậc Minh quân, Tướng sĩ kỳ tài
Giặc Phương Bắc biết bao lần nhe vuốt ách tai
Đều bỏ chạy trối chết, chui ống đồng ống cống
Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên Đức Trần Hưng Đạo
Xin dâng lên Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ Quang Trung
Xin dâng lên thế thế tiền nhân các bậc anh hùng
Quét sạch bóng dáng ngoại xâm, bảo toàn biên cương lãnh thổ
Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên tất cả chiến sĩ vô danh không tên tuổi
Tên của các anh đã hòa quyện với non sông
Máu của các anh đã tưới tẩm khắp ruộng đồng
Non nước Việt Nam mới thành quê hương gấm vóc
Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên những chơn linh thiếu phụ
Ôm con chờ để chết đứng vọng phu
Hồn tử sĩ đã về với ngàn thu
Nên các chị cũng hóa ra thiên cổ
Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên chơn linh đồng bào tử nạn
Chết dưới mọi vòm trời khói lửa, hay ngay chốn hậu phương
Hòa với núi sông cùng mở nước mở đường
Non nước Việt Nam mới thành sông dài biển rộng
Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên khắp mọi miền Tổ Quốc
Bắc Nam Trung cùng lễ lạy Thù Ân
Ân quốc gia, Ân dân tộc, Ân tiền nhân
Ân Tổ Tiên, Ân cội nguồn, Ân sông núi
Quốc Lễ Thù Ân, để tôn thờ Tiên Tổ
Đức hùng anh thạch trụ vững Trường Sơn
Mảnh cơ đồ xương máu của cha ông
Nghiêm bóng cả khí hồn thiêng sông núi
Quốc Lễ Thù Ân, nhớ người Cha nguồn cội
Hỡi những đàn con thế hệ của Lạc Hồng
Hãy cùng nhau gánh vác vẹn non sông
Một tấc đất không bao giờ suy suyển
Quốc Lễ Thù Ân, trần thiết từ Nam Quan giới tuyến
Xuống Biển Đông đến tận mũi Cà Mau
Việt Nam ta tay nắm vững con tàu
Vượt tất cả mọi phong ba bão táp
Quốc Lễ Thù Ân, dựng trên cơ ngơi sự nghiệp
Đời đời Ông Cha ra sức đắp xây
Đời đời con cháu tay nắm chặt tay
Cho toàn vẹn nghĩa đáp ân đền Tình Sông Núi
Rợp cờ bay lung linh Hồn Lịch Sử
Khí hùng thiêng kết tụ giống Lạc Hồng
Đỉnh Trường Sơn nghe triều sóng Biển Đông
Mũi Cà Mau thấu Nam Quan cửa ải
Liền biển liền bờ, nối liền biên giới
Liền núi liền sông, thạch trụ giang sơn
Năm ngàn năm trước, một tấc không mòn
Năm ngàn năm sau, một ly không chuyển
Quốc Lễ Thù Ân, triệu triệu con tim, đồng thanh lên tiếng
Quốc Lễ Thù Ân, triệu triệu con người, dị khẩu đồng âm
Quốc Lễ Thù Ân, toàn thể Dân tộc Việt Nam dõng dạc vang lên
Đất nước này, Non sông này, đời đời bất diệt.
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang
Sao thương Quê Cha Đất Mẹ !
Sao ta thương quê Cha
Sao ta thương đất Mẹ
Phải luôn luôn nhớ nhé
Nếu không, không thể thành người
Sao ta thương quê Cha
Sao ta thương đất Mẹ
Phải nâng niu, gìn giữ
Nếu không, không thế nói cười
Sao ta thương quê Cha
Sao ta thương đất Mẹ
Quê hương không thương nhớ
« Không sao sống nổi thành người »
Sao ta thương quê Cha
Bởi, mỗi tất đất là xương là thịt
Sao ta thương quê Mẹ
Bởi, mỗi bước đi mắt lệ hoen mờ
Em, đâu phải trên trời rớt xuống
Chị, đâu phải dưới đất chui lên
Anh, đâu phải con người hư hỏng
Tôi, đâu phải bội nghĩa vong ân
Năm ngàn năm từ thuở dựng cờ
Dòng lịch sử trải dài gai góc
Khi thời, xâm lăng xâm thực
Khi thời, xáo thịt nhồi da
Cấu thành mảnh đất quê Cha
Tựu thành hình hài quê Mẹ
Nhắc nhau, thì thầm khe khẽ
Muôn năm gìn giữ tôn thờ
Mang danh con cháu Lạc Hồng
Mang thân da vàng máu đỏ
Nhờ năm ngàn năm mới có
Kinh bao thế hệ cha ông
Quốc gia nghĩa núi ân sông
Quê hương tình non nghĩa nước
Nối nhau đời sau thuở trước
Truyền trao bảo vệ giữ gìn
Sử xanh sắt ngọc son in
Đá vàng hồn thiêng ghi dấu
Nam Quan, đồi cao đỉnh dốc
Cà Mau, cuối mũi non sông
Dư đồ một mảnh cong cong
Đó là quốc hồn quốc túy
Đất nước Việt Nam hùng vĩ
Quê hương gấm vóc tuyệt vời
Em cao tiếng hát khắp nơi
Chị cao tiếng hát vạn lời Việt Nam
Anh tuyên trời đất định ban
Tôi tuyên muôn thuở da vàng Rồng Tiên
Nước non tuyệt thế ba Miền
Bắc Nam Trung quyện hồn thiêng muôn đời.
Tháng 3 – 2009
TNT Mặc Giang
Đất Tổ, Quê Cha
Đất Tổ Quê Cha năm ngàn năm dựng nước
Hy sinh chồng chất thành núi thành sông
Tử sĩ đắp xây thành ruộng thành đồng
Viết trang sử huy hoàng cho tổ quốc
Đất Tổ Quê Cha, tô bồi từng tấc đất
Là mồ hôi, là nước mắt bi hùng
Là thịt da, là xương máu cha ông
Thành quê hương ba miền Nam Trung Bắc
Ôi Cổ Loa, Thăng Long ngàn xưa
Ôi Tây Đô, Đông Đô ngàn mây
Huế, Sài Gòn, Hà Nội hôm nay
Tim trong tim, lòng bên lòng, tay trong tay
Ôi Hùng Vương Văn Lang thiết tha
Ôi Mê Linh, Lam Sơn, Đống Đa
Nước Việt Nam một dãi sơn hà
Anh chị em, Bắc Nam Trung, chung một nhà
Ta bước chân đi, nghe tiếng rung tình tự
Ta bước chân đi, nghe lệ sử chưa nhòa
Đất nước này, non sông này, gìn giữ điểm tô
Quê hương này, non nước này, là sông là núi
Ta bước chân đi, mắt cha già ngóng đợi
Ta bước chân đi, mắt mẹ già chờ trông
Anh em ta, chị em ta, trên dưới một lòng
Giống Lạc Hồng, giống anh hùng, là núi là sông
Giống Lạc Hồng, giống anh hùng, Nam Bắc Trung
Giống Lạc Hồng, của Tiên Rồng nước Việt Nam.
Tháng 4 – 2010
Mặc Giang
Gia tài của Mẹ
Gia tài của Mẹ năm ngàn năm
Đâu phải riêng ai thủ đắc giành
Ngất ngưỡng lâu đài ngồi bảnh chọe
Mắt cười ti hí nói nhăn răng
Năm mươi thế kỷ mọi tiền nhân
Xương máu hy sinh đều góp phần
Sức lực tinh ba đều cống hiến
Mới thành của nước của nhân dân
Dân tộc Việt Nam đều có quyền
Cái quyền tối thượng, quyền thiêng liêng
Kề vai gánh vác chung nhau hưởng
Không có một ai làm của riêng
Gia tài của Mẹ tự ngàn xưa
Để lại cháu con cùng kế thừa
Tiếp tục tài bồi và bảo vệ
Người người dân Việt biết hay chưa
Một mảnh dư đồ nước Việt Nam
Ai mang máu mủ giống da vàng
Ai mang huyết thống dòng Hồng Lạc
Không thể nhượng quyền không bán buôn
Vùng biển vùng trời hay ngoại biên
Đồng bằng rừng núi hay Cao Nguyên
Thượng Du xuống tận Trung Du nữa
Bất cứ nơi đâu cũng nối liền
Không ngoại nhập và không ngoại lai
Không nô lệ hóa, không mang hai
Nước ta ta giữ, dân ta sống
Thà chết còn hơn phải đọa đày
Thế thế tiền nhân đã thế rồi
Ngàn năm văn hiến máu xương rơi
Đan thanh vết sử liền tro cốt
Thế hệ chúng ta cũng thế thôi
Nước yên thời sống trong yên bình
Nước biến nếu cần quyết chiến chinh
Kim cổ xưa nay đều đã thế
Không ai trí trá hưởng riêng mình
Gia tài của Mẹ Việt Nam ơi
Dị khẩu đồng âm cùng một lời
Khác miệng đồng lòng chung chí hướng
Việt Nam bền vững đến muôn đời.
Tháng 4 – 2010
Mặc Giang